Ngày nay,
pháo thường được gọi theo hai công dụng phổ biến, là bắn
đạn trái phá (
lựu pháo) và đạn xuyên mục tiêu di động bọc giáp tốt (
pháo chống tăng).
Lựu pháo bắn
đạn nặng, mang nhiều
thuốc nổ, đường đạn cong, có thể bắn gián tiếp (tức bắn mục tiêu bị khuất núi).
Lựu pháo có thể mang nhiều loại đầu đạn như sinh, hóa, hạt nhân, tạo khói, cháy...
Pháo chống tăng bắn
đạn có vận tốc lớn, đường đạn thẳng căng, mật độ cao.[
cần dẫn nguồn]So với
pháo thời kì đầu
thế kỉ 20,
pháo sau
Chiến tranh thế giới thứ hai có chiều dài nòng tăng. Những
pháo lúc này được gọi là nòng ngắn cũng có tỷ lệ chiều dài nòng lớn hơn rất nhiều trước đây, ví dụ, khẩu
ML-55 152mm (D-20) có tỉ lệ này là 25. Các pháo đầu thế kỷ 20 phần nhiều chỉ có L như
súng cối ngày nay.[
cần dẫn nguồn]Đạn dài thay cho đạn cầu. Đạn dài có hai loại, ổn định xoáy và ổn định cánh đuôi, lần lượt dùng cho súng nòng xoắn và nòng trơn. Đạn xoáy dùng trên pháo lớn có đai đạn bằng kim loại mềm tác động tới rãnh xoắn, nhờ đó giảm mòn nòng. Không như đạn súng nhỏ thì bọc cả viên đạn bằng vỏ mềm.